Xin chào tất cả các bạn
7D thân mến!
Mình xin phép không được giới thiệu danh tính bởi vì từ
lâu đã ngưỡng mộ các bạn như những con người chuẩn mực trong cuộc sống, sự nghiệp,
tình yêu, tình bạn.
Hôm nay, nhân lúc rỗi rãi ngày cuối tuần, mình mạn
phép trộm ý đẹp lời hay của “các vị tiền bối”. Thật sửng sốt và thấm thía các
áng văn sâu cay của học giả Bùi Văn Bồng; Mình rất khâm phục trí nhớ, kiến thức
và sự từng trải của Tác gia. Không biết Vị “Giáo sư” này ở đâu xin Phu nhân của
Đỗ Bá Khang cho mình biết thông tin với.
Nói vậy là có lý do của cá nhân mình xin được giãi bày
với các bạn như một minh chứng sống được chiêm nghiệm và cũng xin trao đổi về
nhận thức và cách ứng xử khi đi du lịch TQ.
Chuyện là thế này: vào năm 2005, cơ quan mình có tổ chức
mình chuyến đi tham quan Trung Quốc (tour 10 ngày) bào gồm 4 tỉnh: Vân Nam, Nam
Ninh, Bắc Kinh, Thượng Hải và tất nhiên là cũng qua vài địa danh có trong bài
báo.
Hành trình của bọn mình là đi ô tô tới địa giới Trung
Quốc, làm thủ tục rồi vào Vân Nam. Ở đấy tới ngày hôm sau đi sâu vào Nam Ninh cửa
khẩu thông thương với Việt nam nổi tiếng là nhiều hàng hóa.
Phổ biến
kinh nghiệm: Trước khi đi, cả đoàn họp
và được truyền đạt kinh nghiệm là: đừng mua gì cả, bọn HDV du lịch Trung quốc
nó đưa vào những chỗ bán hàng giả, lừa đảo, chặt chém ,… Ai cũng thấm thía và
khắc ghi vào tâm can “Đả đảo bọn lừa đảo Ba Tầu” “Không làm vật hy sinh cho
chúng nó”.
Mình xin bắt đầu từ Nam Ninh Trung Quốc:
- Choáng ngợp:
Ôi đang từ những đường phố chật hẹp, bụi bặm, đông đúc sang một thành phố hoành
tráng với những đại lộ mà vỉa hè có thể đỗ hàng 4 ô tô, những con đường dàn trải
8 làn ô tô 2 chiều ai mà chẳng choáng ngợp; Rồi những tối đi bộ qua các phố mua
sắm sao đông vui náo nhiệt vô cùng: các đôi trai thanh gái lịch dắt tay nhau
tình tứ: cuộc sống này cũng đáng được ngưỡng mộ đấy chứ. Họ cũng như ta, sao mà
ai đó gieo nỗi ác cảm ám ảnh tâm can trong sáng của con người.
- Bất đồng ngôn ngữ: Thật buồn quá: ở TQ nơi công cộng người nói được tiếng Anh ít quá – cứ
nghĩ mình bị lạc đường cũng không hỏi ra lối (đường phố thì tên tiếng Hoa). Cho
nên đi chơi thì không dám chơi xa – chỉ quanh quẩn quanh khách sạn. Tối đến,
khách sạn 3 sao (tốt thật) có tổ chức bữa cơm chiêu đãi mà mình về muộn tiếng Tầu
mình không biết, tiếng Anh thì cả 2 bên đều ọ ẹ; Chết thật, không biết phòng ăn
nó bố trí ở đâu? Mạnh dạn xuống reception hỏi bọn chúng – rất lịch sự lễ phép
và bằng tiếng Anh lơ lớ cả hai bên đều lờ mờ hiểu là ở đâu đó trong khách sạn
này. Cuối cùng người phá tan rào cản ngôn ngữ lại chính là các Em gái xinh đẹp ở
reception “Các Anh từ Việt nam sang à?”; giật mình và ngỡ ngàng quả thật họ giống
người Trung quốc thật hay là mình giống người Nhật chăng? Thôi an ủi phần nào
đã kịp bữa cơm chiều!
- Công viên Nam Ninh và hướng thú: Sáng hôm sau, theo hành trình đi thăm công viên và
mua sắm. Thành thực mà nói ở đây cái gì cũng hoành tráng: công viên rộng mênh
mông, lối đường nhựa ô tô vào thỏa sức, đủ các loại hoa trong các khu trồng được
chăm sóc cẩn thận thật tuyệt vời cảnh sắc. Nếu các bạn trẻ trước khi cưới mà
vào đây chụp ảnh thì thôi rồi! Tiếp đó tới hồ cá – như “Ao cá Bác Hồ” ở ta vậy
nhiều cá chép vàng đua nhau ngôi lên mặt nước đón những thức ăn mà khách du lịch
ban tặng. Ở đây, người ta làm dịch vụ du lịch tốt thật: có chỗ bán thức ăn cho
các giá phải chăng, có chỗ cho thuê các áo mũ cân đai vua chúa để chụp ảnh thưởng
ngọa thú vui bên hồ (chỉ 100 000 một bộ và 1 kiểu ảnh thôi) OK quá còn gì; Rồi
lên lầu cao ngắm cảnh overview. Tất cả ấn tượng đều tốt.
HÀNH TRÌNH “Bị lừa khi mua sắm”
- Mua sắm tại Trung tâm ngọc trai Nam Ninh: Cả Đoàn đã bớt nung nấu ý chí “quyết không hợp tác với
doanh nhân TQ”: ừ thì đi xem sao, cùng lắm thì ta chỉ ngắm và không mua ai ăn
thịt!
- Trung tâm bán
ngọc trai Nam Ninh: Chao ôi vào cửa
hang thật lộng lẫy cứ như là lên “VINCOM” giờ vậy: các cô gái ăn mặc váy Thượng
Hải khêu gợi đầy quyến rũ, Các ông chủ gian hang lịch thiệp mời chào và không
quên cảnh báo: Đây là Trung tâm mua bán có thương hiệu, uy tín của Nam Ninh;
không nên đi mua ở các cửa hang nhỏ lẻ dễ bị trà trộn hàng giả, … Được, cứ xem
rồi quyết định! Tới từng gian mỗi gian đều có cùng loại mặt hàng và chất lượng
kèm giá cả khác nhau. Vẫn nhớ lời dặn: đừng mua, nhưng chẳng lẽ đi chơi mà
không có quà về nhà ư? Không ai bảo ai tự nhiên hội chứng mua lan truyền một, rồi
hai, rồi nhiều người hỏi mua. Nhưng hãy cảnh giác khéo bị lừa vẫn len lỏi trong
hành động cử chỉ của mỗi người. Còn ta thì sao ? phải tự quyết định hành vi của
mình chứ! Hãy mạnh dạn lên “Tiền nào của nấy” ta phải cao tay hơn họ: chọn loại
đắt tiền! Thế rồi mình chọn 2 chuỗi ngọc trai mỗi cái cỡ 1,5 tr và 2 cái lót
lên trên mặt gối (được giới thiệu làm bằng đá mã não) mỗi cái 600 K cùng vài
cái vòng cho trẻ con (rẻ tiền thì thế nào cũng được). rất hả hê ra về với hàng
hóa kỷ niệm cho mọi người chất lượng hơn hẳn các đồng nghiệp.
- Nhưng than ôi! Những
tưởng mình khôn hơn thiên hạ nhưng Trời (Chúng Nó” quả báo mình ngọt ngào biết
bao nhiêu: sau 2 năm trời tất cả phẩm vật đều hóa thành mầu xỉn như tro. Như thế
mới là “Siêu lừa”, chứ những điều tác giả viết vẫn chỉ cho những người chưa có
Experience mà thôi!
- Khám bệnh không mất tiền: Thế đấy ai cũng nghĩ mình đã đề phòng, ai cũng nghĩ
mình khôn hơn họ mà cái chính nhất là tâm lý đi xa phải có quà đã ăn sâu trong
người VN – Đức hiếu thảo đáng quý của người VN là “Doanh nhân du lịch TQ” họ thấu hiểu hơn ta.
Còn nữa:
Lòng tham của con người: ai mà không chê của biếu, ai mà từ chối “lòng tốt” và
nhất là “lòng tốt” được lượng hóa thành tiền. Đó chính là chủ đề tiếp theo của
mình “Khám bệnh không mất tiền”.
Bắt mạch
Kê đơn không lấy tiền: Hầu như Tour
du lịch TQ nào cũng ghé qua các Trung tâm khám bệnh “Từ thiện” này cả. Bọn mình
đã qua cả Nam Ninh và Bắc Kinh (đã qua cả Đổng Thiên Đường) và xin kể tóm tắt dịch
vụ này như thế này: Xin mời các Cô, Bác, Anh chị Em (có 1 cô phiên dịch TQ có gốc
gác VN xịn) đến thăm Trung tâm … để có cơ hội thăm khám các Giáo sư, các Lương
y nổi tiếng TQ và nhận được tư vấn không mất tiền. Thế là khấp khởi mừng thầm:
ta không phải dốc hầu bao ra nữa mà từ lâu TQ với Hoa Đà nổi danh ngàn năm nay
có dịp gặp những hậu nhân khả úy với “no charge” OK quá chứ không à! Các bác
nhà ta kẻ nhiều bệnh (thậm chí nan y) lẫn người khám chơi xem họ phán có đúng
không lần lượt được nghe tim phổi, bắt mạch xem tay chân: Ông này phổi bị nghẽn,
Anh kia có cục máu đông, Bác có tuổi cần phải dung rượu tửu mà hoàng đế Trung
Hoa chữa bách bệnh. Ôi kể ra thì dài lắm nhưng chỉ có một điều, đứng bên cạnh
có một cô y tá blu nói tiếng Việt trơn làu làu mà lòng tự hào dân tộc lẫn thoái
thác tiếng Hoa không hiểu chẳng còn là lý do chìa cổ cho họ chặt chém. Đoàn
mình có Anh mua tới 2 0000 USD thuốc bắc chữa bệnh, Bác cùng phòng thả hết cả
tiền vợ cho ôm một đống lá cây lảm nhảm về nhà vứt sạch. Đấy là cái kết cục thứ
2 mà mình tổng kết.
Thật may
thay, mình phần vì không mang nhiều tiền, phần vì đi khám bệnh nhiều lần nên hiểu
được Đông y bắt mạch thế nào và thuyết ngũ hành cùng 12 kinh lạc cho nên chỉ đứng
ngoài quan sát. Xem ra sỹ diện là một điều không nên, nhất là khi du lịch TQ (mà
không sỹ diện sao được khi không mua thuốc theo toa nhiều của họ thì nó mắng té
tát, thôi đành lấy ít xem sao vậy! Vẫn chết nặng!)
Thuốc chữa
lành vết thương (xương cốt) và thuốc chữa bỏng: Thế là mình cũng đã chiêm nghiệm được thực tế và đã
khôn ra; Nhưng chẳng nhẽ mình cứ bị lừa à? Phải chỉ tận tay day tận mặt cái bọn
lừa đảo! (À mình còn quên không hiểu sau khi bọn nó khám bênh nó phát công mà
mình thấy hơi khói tỏa ra sat cổ người bệnh vậy vẫn chưa tìm ra?)
Được rồi
mình phải rình chúng nó mới được, Ức thật Đoàn mình nhiều người ném tiền qua cửa
sổ quá mà khuyên can cũng không đc. Tới màn “bẻ chân gà rịt thuốc tiên”. Trên
sân khấu một chú gà trống choai bị thí mạng bẻ rắc cả 2 chân rồi nhanh chóng được
các nhà ảo thuật xoay trở về vị trí cũ,
quấn thuốc xung quanh nhanh như chớp và đẩy nhanh ra sân khấu, chú gà vùng lên
loạng choạng phi vào còn chậm hơn cả người thả nó ra tóm lại chạy ra sau sân khấu
trong tiếng vỗ tay rào rào không biết từ đâu ra nữa. Chạy theo hắn ngay, mình
vòng ra sau. Ôi đau đớn thay chú gà, dãy dụa phủ phục dưới sân tưởng mình là vị
cứu tinh thoát khỏi nồi lẩu. Tên bịp bợp vội che chắn và đuổi mình ra. Tiếp
theo là màn chào hỏi bán thuốc: thuốc này chữa chạy cho cả khi gẫy xương lành
ngay như các vị thấy đấy chứ đau xưng cốt là gì với nó. Mua đi, mua đi giá rẻ bất
ngờ! một vài cò mồi móc hầu bao kéo theo số người nhẹ dạ và tham rẻ mua theo.
Thật là may cả Đoàn mình không ai mua cả, Bỉ thật!
Còn màn bán
thuốc bỏng có nhân chứng một cô ả giơ đôi tay ngọc ngà cho sợi xích lửa đỏ rực
cháy xém đen thế mà diệu kỳ thay cánh tay “đen” trở lại thành “trắng nõn” mê
quá đi chứ: mình không bị bỏng mà cũng muốn bôi thuốc còn gì. Thế đấy, vẫn bị lừa
Đoàn mình mấy người mua về cho con cháu chúng nó hay nghịch lửa, nước sôi, chẳng
may có cái bôi không khỏi ngay thì cũng đỡ. Thuốc TQ mà nổi tiếng Đông y thần
dược, mắt thấy tai nghe còn gì không tin nữa. Kết luận là “Trăm nghe không bằng
một thấy” logic nào thắng được thì chỉ có người trong cuộc mới hiểu được mà
thôi.
(kỳ sau tiếp nữa: còn nhiều chiêu trò ứng xử của VN tourist với TQ Business
và kết cục cuối cùng mình lại là người cuối cùng của Đoàn bị lừa khi Tàu về tới
tận Biên giới VN!)
Xin chào
các bạn nữ 7D xinh đẹp khi xưa mà mình ngưỡng mộ.
NPB
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét