Thật là một sự giao thoa kỳ lạ; Quả là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà CHÚNG TA lứa học sinh 1972 từ cái nôi "chuyên toán" hôm nay đây cùng kỷ niệm 40 năm ngày vào Trường Đại học.
Cho phép Tôi được lạm dụng chữ "cùng" ở đây để xin được bày tỏ cảm xúc của 5 chúng tôi: Ngô Trọng Mại, Vũ Quý Hà, Nguyễn Phú Bình, Đinh Hùng, Phạm Thị Cúc được đại diện tiếng nói chung của "giao thoa" 3 lớp chuyên toán: "7D Dịch Vọng", "10i Chu Văn An" và "K17 Toán Lý ĐHBK HN".
Nói như thế nghĩa là chúng tôi có "họ hàng", "dây mơ, rễ má" với rất nhiều người trong các bạn: Có những người đã được gặp gỡ ngay từ cái ngày lên Trường cấp 2 Dịch Vọng của Thầy Lân để được ôn luyện thi vào chuyên toán; Có những người mà tiếng tăm nổi cồn mà từ lâu ngưỡng mộ như các bạn xinh gái Dư Loan, Thu Nga, ...; Có những người mà chúng tôi gắn bó không chỉ mấy năm trời học sinh chuyên toán mà cả trong suốt cả quãng đời cho tới tận hôm nay!
Nói như thế nghĩa là chúng tôi có "họ hàng", "dây mơ, rễ má" với rất nhiều người trong các bạn: Có những người đã được gặp gỡ ngay từ cái ngày lên Trường cấp 2 Dịch Vọng của Thầy Lân để được ôn luyện thi vào chuyên toán; Có những người mà tiếng tăm nổi cồn mà từ lâu ngưỡng mộ như các bạn xinh gái Dư Loan, Thu Nga, ...; Có những người mà chúng tôi gắn bó không chỉ mấy năm trời học sinh chuyên toán mà cả trong suốt cả quãng đời cho tới tận hôm nay!
Đấy chính là lý do cho chúng tôi được tự giới thiệu "5 anh em bám trụ, bám nghề", chung thủy sắt son:
- Ngô Trọng Mại: Đại tá, Trưởng phòng Điều khiển học - Phân viện Tên lửa - Viện KTQS; Giải thưởng "Nhân tài đất Việt" năm 2010.
- Vũ Quý Hà: Trưởng phòng Quan hệ hợp tác quốc tế - Viện IMI - Bộ Công thương, người đã từng đi "năm châu, bốn biển" (Quý Hà trước kia làm ở Viện Quản lý Kinh tế Trung ương)
- Nguyễn Phú Bình: Chuyên viên CNTT - Cty CP Tư vấn XD Điện 1, một con người đam mê nghề nghiệp cho đến khi về hưu.
- Đinh Hùng: Giám đốc Trung tâm máy tính - Trường Đại học Bách khoa HN, một tâm hồn "nhí nhảnh" yêu đời.
- Phạm Thị Cúc: nguyên Trưởng phòng hành chính, cơ quan Tập đoàn Than khoáng sản - nay đã trở thành "Bà ngoại".
Thế đấy, thân thế sự nghiệp tóm tắt của chúng tôi cũng đáng tự hào lắm chứ: những con người sống chết với sự nghiệp tính toán mà tâm hồn không khô khan con số như người ta vẫn nhầm tưởng, mà: chất thơ vẫn lai láng, tình cảm vẫn tràn đầy như những thi nhân thực thụ.
Nhất cử lưỡng tiện, trước là giới thiệu mình là thành viên của 10i Chu Văn An, sau là xin được phép giới thiệu tập thể K17 Toán Lý ĐHBK Hà Nội như là nơi tình cảm nối dài của 10i mình vậy:
Hội ngộ sau 40 năm lớp K17 Toán Lý - Đại học Bách khoa Hà Nội:
Thoắt một cái, 40 năm trôi qua như một giấc mộng. Hôm nay đây, Khóa 17 Toán Lý chúng tôi tổ chức gặp mặt để ghi nhớ một dấu ấn gần cuối của cả quãng đường dài.
Sau hàng tháng trời lên lịch và nhắn nhắc Anh Hoàng Minh Lương Lớp trưởng lớp Toán K17 (trưởng ban tổ chức) đã tụ họp được phân nửa số anh em có điều kiện trở về đây: Trường Đại học Bách khoa Hà Nội, Khoa Toán Lý K17 (khóa 1972).
Nói là 8h30 hẹn gặp tại cổng trưởng phía Trần Đại Nghĩa thế mà giờ cao su tới tận 9h30 anh em mới tới đủ (Ban Tổ chức còn đi muộn). Có các Anh chị từ nước ngoài trở về như hai vợ chồng bạn Bắc - Triều, bạn Võ Thanh Bình; Có các bậc đàn anh tận miền Nam tranh thủ công tác như Lê Mạnh Thạnh, Nguyễn Văn Dung; và kể cả các bạn tại gia Hà Nội cũng tề tựu đông đủ dưới mái trường xưa.
Chúng tôi đến từng người, từng người một: kẻ mái tóc đã hoa râm, người đầu lơ thơ ít tóc; bác đã về hưu, chị đã thành bà nội ngoại gặp nhau tay bắt mặt mừng vẫn như thủa nào "mày tao chí tớ". Tất cả cầm tay, ôm nhau, chúc nhau sức khỏe vẫn không khỏi nhắc lại những bạn xấu số đã ra đi mà ai cũng tự hứa trong lòng phải sống thật khỏe, phải luôn yêu đời như ngày hôm nay.
Sau vài kiểu ảnh kỷ niệm ngoài cổng trường cả đoàn tiến vào khu tượng đài phù điêu "Trường Đại học Bách khoa HN" mà bâng khuâng cứ ngỡ đang đứng dưới chân "Vạn lý trường thành" với dòng chữ nổi tiếng "Bất đáo trường thành phi hảo hán". Chỗ kia trước kia là C9, chỗ này lúc ta học là cả một vườn cỏ hoa thênh thang bát ngát với những lối đi quanh quanh chuyển tiết học từ nhà C3 sang C9 mà hôm nay đây sừng sững một tượng đài nước phun như mây khói, phía xa kia là quảng trường đối diện C1 - chắc vẫn là khu hành chính giáo vụ trường.
Lại dừng lại tranh thủ chụp ảnh, lại hàn huyên kể lể chuyện ngày xưa, lại nhớ về các thầy ai còn ai mất, lại nhớ các môn học trên giảng đường hoành tráng như tây.
Thôi tất cả để lại đây cho đến bao giờ gặp lại? "60 năm cuộc đời" bài hát gợi cho chúng tôi nỗi buồn về thời gian về tuổi thanh xuân trôi sao nhanh vậy? Nhưng tôi lại nhớ tới một nhà nhân chủng học nào đã nói "chu kỳ vòng đời, kiếp luân hồi 60 năm" mà như một lời an ủi: "Hãy sống vui lên, ta đang trẻ lại".
Điểm tập kết tiếp theo là nhà hàng "Hoa Viên" số 1 Tăng Bạt Hổ: môt nhà hàng sang trọng phủ một màu vàng của những chụp đèn cổ kính lên những dãy bàn ngăn nắp như đang đợi chúng tôi. Chọn mãi mới được chỗ ngồi thích hợp (dạo này kinh tế suy thoái cũng vắng khách) cho tất cả 20 con người.
Ôi một bầu không khí náo nhiệt; Ôi những con người bộc bạch nỗi lòng những chuyện thầm kín giữ suốt 40 năm qua: những câu chuyện mà "sách trắng" hôm nay được quyền công bố. Hãy nâng ly (ly to bia đen nhé) chúc mừng cho cuộc hội ngộ năm nay và mong rằng sang năm vẫn còn nguyên nhân số cho ngày gặp mặt - Trưởng lão Hoàng Minh Lương tuyên bố! Tất cả đứng dậy cùng chạm ly lách cách mà như chạm cả đáy lòng nhau của những con người lâu ngày hội ngộ. Hãy vui lên đi, hãy kể xấu nhau đi, hãy tố cáo những chuyện chưa nói với nhau đi hỡi các bạn! Bình xin làm trung tâm khích bác để các bạn giận mà nhớ lâu.
Rồi chúng tôi ngồi rất lâu, ăn rất lâu như để nghiền ngẫm hay suy ngẫm: mặt các ông đều đã trở thành mặt trời đỏ, còn chị em thì đều đã bốc bốc trong lòng (chẳng mấy khi mà hôm nay chồng cho đi chơi xả láng nhé). Cuộc vui bị ngắt quãng vì một số anh em đi xa phải trở về tranh thủ thăm viếng họ hàng, số còn lại vào nhà hàng cà phê tiếp tục ...
Thế là mong mãi mới có dịp được gặp lại, để rồi ngồi mãi cũng đến lúc phải chia tay: lại ôm nhau thật chặt viết vội những dòng địa chỉ hy vọng chân trời góc bể biết đâu có lúc gặp nhau. 14h30' chúng tôi lại ra đi như lúc đến: mỗi người mỗi ngả, trở về tiếp tục những lo toan của cuộc đời ....
Mời các bạn click vào đây xem ảnh nhé!
NPB
- Đinh Hùng: Giám đốc Trung tâm máy tính - Trường Đại học Bách khoa HN, một tâm hồn "nhí nhảnh" yêu đời.
- Phạm Thị Cúc: nguyên Trưởng phòng hành chính, cơ quan Tập đoàn Than khoáng sản - nay đã trở thành "Bà ngoại".
Thế đấy, thân thế sự nghiệp tóm tắt của chúng tôi cũng đáng tự hào lắm chứ: những con người sống chết với sự nghiệp tính toán mà tâm hồn không khô khan con số như người ta vẫn nhầm tưởng, mà: chất thơ vẫn lai láng, tình cảm vẫn tràn đầy như những thi nhân thực thụ.
Nhất cử lưỡng tiện, trước là giới thiệu mình là thành viên của 10i Chu Văn An, sau là xin được phép giới thiệu tập thể K17 Toán Lý ĐHBK Hà Nội như là nơi tình cảm nối dài của 10i mình vậy:
Hội ngộ sau 40 năm lớp K17 Toán Lý - Đại học Bách khoa Hà Nội:
Thoắt một cái, 40 năm trôi qua như một giấc mộng. Hôm nay đây, Khóa 17 Toán Lý chúng tôi tổ chức gặp mặt để ghi nhớ một dấu ấn gần cuối của cả quãng đường dài.
Sau hàng tháng trời lên lịch và nhắn nhắc Anh Hoàng Minh Lương Lớp trưởng lớp Toán K17 (trưởng ban tổ chức) đã tụ họp được phân nửa số anh em có điều kiện trở về đây: Trường Đại học Bách khoa Hà Nội, Khoa Toán Lý K17 (khóa 1972).
Nói là 8h30 hẹn gặp tại cổng trưởng phía Trần Đại Nghĩa thế mà giờ cao su tới tận 9h30 anh em mới tới đủ (Ban Tổ chức còn đi muộn). Có các Anh chị từ nước ngoài trở về như hai vợ chồng bạn Bắc - Triều, bạn Võ Thanh Bình; Có các bậc đàn anh tận miền Nam tranh thủ công tác như Lê Mạnh Thạnh, Nguyễn Văn Dung; và kể cả các bạn tại gia Hà Nội cũng tề tựu đông đủ dưới mái trường xưa.
Chúng tôi đến từng người, từng người một: kẻ mái tóc đã hoa râm, người đầu lơ thơ ít tóc; bác đã về hưu, chị đã thành bà nội ngoại gặp nhau tay bắt mặt mừng vẫn như thủa nào "mày tao chí tớ". Tất cả cầm tay, ôm nhau, chúc nhau sức khỏe vẫn không khỏi nhắc lại những bạn xấu số đã ra đi mà ai cũng tự hứa trong lòng phải sống thật khỏe, phải luôn yêu đời như ngày hôm nay.
Sau vài kiểu ảnh kỷ niệm ngoài cổng trường cả đoàn tiến vào khu tượng đài phù điêu "Trường Đại học Bách khoa HN" mà bâng khuâng cứ ngỡ đang đứng dưới chân "Vạn lý trường thành" với dòng chữ nổi tiếng "Bất đáo trường thành phi hảo hán". Chỗ kia trước kia là C9, chỗ này lúc ta học là cả một vườn cỏ hoa thênh thang bát ngát với những lối đi quanh quanh chuyển tiết học từ nhà C3 sang C9 mà hôm nay đây sừng sững một tượng đài nước phun như mây khói, phía xa kia là quảng trường đối diện C1 - chắc vẫn là khu hành chính giáo vụ trường.
Lại dừng lại tranh thủ chụp ảnh, lại hàn huyên kể lể chuyện ngày xưa, lại nhớ về các thầy ai còn ai mất, lại nhớ các môn học trên giảng đường hoành tráng như tây.
Thôi tất cả để lại đây cho đến bao giờ gặp lại? "60 năm cuộc đời" bài hát gợi cho chúng tôi nỗi buồn về thời gian về tuổi thanh xuân trôi sao nhanh vậy? Nhưng tôi lại nhớ tới một nhà nhân chủng học nào đã nói "chu kỳ vòng đời, kiếp luân hồi 60 năm" mà như một lời an ủi: "Hãy sống vui lên, ta đang trẻ lại".
Điểm tập kết tiếp theo là nhà hàng "Hoa Viên" số 1 Tăng Bạt Hổ: môt nhà hàng sang trọng phủ một màu vàng của những chụp đèn cổ kính lên những dãy bàn ngăn nắp như đang đợi chúng tôi. Chọn mãi mới được chỗ ngồi thích hợp (dạo này kinh tế suy thoái cũng vắng khách) cho tất cả 20 con người.
Ôi một bầu không khí náo nhiệt; Ôi những con người bộc bạch nỗi lòng những chuyện thầm kín giữ suốt 40 năm qua: những câu chuyện mà "sách trắng" hôm nay được quyền công bố. Hãy nâng ly (ly to bia đen nhé) chúc mừng cho cuộc hội ngộ năm nay và mong rằng sang năm vẫn còn nguyên nhân số cho ngày gặp mặt - Trưởng lão Hoàng Minh Lương tuyên bố! Tất cả đứng dậy cùng chạm ly lách cách mà như chạm cả đáy lòng nhau của những con người lâu ngày hội ngộ. Hãy vui lên đi, hãy kể xấu nhau đi, hãy tố cáo những chuyện chưa nói với nhau đi hỡi các bạn! Bình xin làm trung tâm khích bác để các bạn giận mà nhớ lâu.
Rồi chúng tôi ngồi rất lâu, ăn rất lâu như để nghiền ngẫm hay suy ngẫm: mặt các ông đều đã trở thành mặt trời đỏ, còn chị em thì đều đã bốc bốc trong lòng (chẳng mấy khi mà hôm nay chồng cho đi chơi xả láng nhé). Cuộc vui bị ngắt quãng vì một số anh em đi xa phải trở về tranh thủ thăm viếng họ hàng, số còn lại vào nhà hàng cà phê tiếp tục ...
Thế là mong mãi mới có dịp được gặp lại, để rồi ngồi mãi cũng đến lúc phải chia tay: lại ôm nhau thật chặt viết vội những dòng địa chỉ hy vọng chân trời góc bể biết đâu có lúc gặp nhau. 14h30' chúng tôi lại ra đi như lúc đến: mỗi người mỗi ngả, trở về tiếp tục những lo toan của cuộc đời ....
Mời các bạn click vào đây xem ảnh nhé!
NPB